Trong nhưng buổi nói chuyện bạn bè, nó là đứa tía lia nhất, chơi giỡn cho đến tẹt ga thì thôi nhưng thoắt một cái nó cứ lại biến đi đâu mất. Mọi người bảo nhau:"Ôi dào nó lại chơi lẻ rùi, kệ đi". Trong mắt mọi người, nó dường như luôn là đứa lạc quan nhất, có thể cười đùa với mọi thứ từ ngớ ngẩn nhất đến nghiêm trọng nhất. Mọi thứ qua tay nó như được khoác lên lớp màu vẽ mới tươi sáng hơn, sặc sỡ hơn. Mọi người quý nó là vì thế. Tuy vậy, luôn có cái gì đó giữa nó với mọi người mà ngay nó cũng không hiểu tại sao "thứ gì đó" ấy cứ nằm chình ình ra, trêu ngươi nó như thế. Nó muốn được gần với mọi người hơn, nhưng thứ đó cản nó lại. Bản chất của nó chống lại chính ham muốn của nó. Nó là gió. Nó lướt qua mọi thứ chứ không thể ở lại quá lâu. Có ai có phép màu nào đó, buộc gió lại được ko? Nó mong muốn được trốn khỏi cái thực tại khó chịu đang ràng buộc lấy nó, lải nhải với nó rằng nó là thứ đơn độc nhất trên đời này. Nó trốn. Nó lướt thật nhanh. Nó lang thang tì
Mọi bản quyền thuộc về facebook.com/HoiNhungNguoiCungSongTu (trừ các bài đề sưu tầm). Vui lòng chỉ dẫn link và không repost dưới mọi hình thức ^^!